Sớm mai. Dù muốn dù không. Dù dì yêu con đến ngàn lần đi chăng nữa. Lựa chọn vẫn là con. Dì biết, dì biết con chưa thành hình để giận hờn, trách móc. Nhưng sao lòng dì vẫn nặng nề khi ngày mai tiễn con. Mẹ con lạnh lùng khoác khăn tang. Nước mắt chảy ngược vào trong. Dì lặng lẽ. Lựa chọn không ở dì. Mà nếu có lựa chọn, biết đâu sự lựa chọn của dì cũng là con.
Ảnh minh họa
Con à. Hạnh phúc đôi khi phải đánh đổi. Và dì biết mẹ con đã chọn sự đánh đổi đau đớn. Hai mươi tuổi người ta chưa đủ sức để thành hình nỗi đau cả đời, chưa đủ dũng cảm để cưu mang một phần đời khác, chưa đủ bộn bề để yêu con, thật lòng. Và mẹ con, chưa đủ để nhìn con, thôi nỗi đau, dứt bỏ. Dì thương con đang hồ hởi trước cuộc sống ngoài kia, trong cái vòng luẩn quẩn của cuộc đời, con đáng được yêu thương, đáng được hưởng những niềm vui lẫn nỗi đau.
Sớm mai, dì sẽ đưa tay, chạm vào con, sẽ đoán già đoán non rằng con là gái hay trai, con sẽ giống mẹ con hay ba con, giống nụ cười của dì hay của mẹ, để con biết được rằng con được nâng niu, dù rằng cái sự nâng niu của dì cũng không níu con lại được với đời. Con chưa thành hình để biết lắng nghe, chưa thành hình để khẽ đạp vào bụng mẹ con, bảo, con muốn được khóc được cười, con muốn được yêu được thương, tại sao bất công với con? Và con chưa đủ lớn để mẹ con chùn lòng nghe tiếng đập của con đều đều, để nâng niu thủ thỉ, để bảo, con quậy quá, làm mẹ đau.
Mẹ khóc đầm vai dì. Dì trách lòng mình là sương gió. Hai mươi tuổi cả mẹ con cả dì đều là sương gió quét qua cuộc đời. Và lỗi lầm là những giọt nước mắt cần được thứ tha. Con liệu có thứ tha? Mẹ con và dì liệu có thứ tha cho những bồng bột tuổi đôi mươi? Đành rằng, mẹ con bảo, con chỉ là giọt máu. Nhưng dì, đã coi con là một sinh linh trên cuộc đời này. Một sinh linh đã vội đi qua đời dì và ở lại với dì rất lâu.
Yêu thương con, đứa con ngoan của dì.
P/s: Tôi viết cho mùa thôi vấn vương, cho cơn lạnh níu lòng tôi lại với lòng bạn, níu sinh linh bé nhỏ giữa những hoang tàn. Tôi viết cho sự bồng bột tuổi đôi mươi, cái tuổi đẹp của lòng tôi lòng bạn, cái tuổi mà bạn lặng lẽ gom những nỗi đau thành hình, tạc tượng. Tôi viết cho con, một sớm mai trở về cát bụi, chốn an lành đón con và lòng tôi đón con, con yên bình sống dài những ngày tháng khi đưa tay chơi vơi sẽ có một bến bờ yêu thương nắm lấy bàn tay con, bé nhỏ.