Bồ-tát giữa dòng đời

Ảnh: Bảo Toàn/BGN
Ảnh: Bảo Toàn/BGN
0:00 / 0:00
0:00
GNO - Mỗi ngày từ lúc mở mắt ra cho đến khi ngả lưng xuống giường, chúng ta trải qua những chuỗi hoạt động đầy mệt mỏi. Có người mệt thân, có người mệt tâm, và cũng lắm kẻ mệt cả thân lẫn tâm. Có những thời điểm, cái mệt đó trở thành một nỗi bế tắc không lối thoát.

Đó là lúc lời cầu nguyện lên tiếng và phát huy sức mạnh.

Đa số những người có tu tập và theo đạo Phật đều nguyện Bồ-tát Quán Thế Âm vào những thời khắc sinh tử. Và Bồ-tát đã hiện lên theo cách như thế nào?

Gương mặt của muôn người

Bồ-tát có thể là bất kỳ ai trong đời sống quanh ta. Đó là ông bác sĩ chữa bệnh cho ta, một người hành khất thử thách lòng từ trong ta, một người xa lạ cho ta bát nước giữa trưa hè nóng bức trong một vùng hạn hán, hay một người bất ngờ xuất hiện vào một thời khắc cụ thể giúp ta giải quyết một việc ngay trước mắt… Tất cả, đều là hiện thân của Bồ-tát, đến để giúp ta vì Ngài nghe được tiếng lòng của ta đang hướng về Ngài.

Không phải ngẫu nhiên mà chúng ta được gặp những người tốt vào đúng thời điểm chúng ta thực sự cần. Có những lúc ta gần như tuyệt vọng thì bỗng nhiên có ai đó xuất hiện và giải quyết hết mọi việc. Một người bạn của tôi kể, có một lần cô ấy đi du lịch bụi tại một đất nước xa xôi. Do liều lĩnh, cô ấy bị kẹt lại trong đêm tối ở một nơi không một bóng người, điện thoại hết pin, trời thì lạnh lẽo. Cô cứ lang thang trong đêm tối như vậy suốt 3 tiếng đồng hồ. Khi đồng hồ chỉ 12g đêm là lúc cô quá tuyệt vọng. Càng tưởng tượng về những điều khủng khiếp sẽ xảy ra, đầu óc cô gần như hoảng loạn. May quá, là một người tu tập, cô lập tức ngồi xuống và cầu nguyện Bồ-tát Quán Thế Âm.

Cô ngồi một lúc lâu thì có một chiếc xe bus cũ kỹ chạy ngang qua. Cô vẫy tay và sau đó được người tài xế cho quá giang xe về đến thị trấn. Từ đây, cô mới có cơ hội bắt xe taxi về khách sạn. Cho đến khi hoàn hồn rồi, cô bắt đầu giật mình tự hỏi, người tài xế lái chiếc xe cũ là ai? Tại sao ông ta lại lái xe ngang qua vùng đó vào đêm tối như vậy? Bất giác, cô nhận ra, đó là hóa thân của Bồ-tát.

Những câu chuyện như vậy không phải là hoang đường mà xuất hiện rất nhiều trong đời sống hàng ngày. Ai đó đến bên ta và giúp ta dù một chuyện nhỏ nhất, thì người đó chính là hóa thân của Bồ-tát rồi.

caunguyen.jpg

Hướng về Đức Bồ-tát

Bồ-tát - người thầy của công án cuộc đời

Tôi còn nhớ có một lần, đang ở trong một buổi nhập thất phải quỳ lạy rất nhiều theo nghi thức, lại còn nhịn ăn và chỉ uống nước cầm hơi, có đoạn tôi mệt đến mức chỉ muốn buông bỏ. Thực tế, việc này hoàn toàn tự nguyện và nếu ai không hoàn thành cũng không sao, cứ nhẹ nhàng rút lui nghỉ ngơi. Tôi đã phải đấu tranh tư tưởng rất nhiều, đến mức chỉ trong tích tắc tôi nhủ thầm, mình bỏ cuộc thôi, tu tâm là chính, có nhất thiết phải cực khổ vậy không?

Tôi ngưng lại, ngồi ngẩng đầu lên, lập tức mắt tôi hướng về một phía, một cách vô thức. Nơi đó có một người đàn ông chỉ có một chân, trông dáng vẻ rất khổ sở khi quỳ lạy liên tục. Nhưng vẻ mặt của ông ta thì thành kính và dường như ông ta không có dấu hiệu bỏ cuộc. Tôi nhìn lại bản thân, thấy mình đầy đủ tứ chi mà sao lại không được như ông ấy. Thế là tôi tỉnh ngộ, lập tức có một nguồn nội lực từ bên trong tràn lên và tỏa đi khắp người. Tôi tiếp tục thực hiện hết nghi thức của buổi nhập thất hôm đó mà không hề thấy mệt, thấy đói gì cả.

Sau buổi đó, tôi cố ý tìm người đàn ông kia nhưng tuyệt nhiên không nhìn thấy. Có thể ông ta đã về sớm. Cũng có thể ông ta không có thực, chỉ là ảo ảnh chăng? Nhưng tôi chợt nhận ra một điều, Bồ-tát đã thị hiện để nhắc nhở tôi, cho tôi một công án tu tập. Rằng tu tập không phải là chuyện đùa vui thích thì làm không thích thì bỏ, đó phải là một hành trình đầy nỗ lực, đầy kỷ luật, đầy kiên trì.

Từ trải nghiệm ấy, tôi đã suy nghĩ rất lâu về hóa thân của Bồ-tát. Tôi hiểu ra thâm sâu triết lý hóa thân của Ngài. Kể từ đó, tôi không bao giờ dám coi thường ai, dám đối xử tệ với ai trong cuộc đời này. Bởi tôi tin rằng, mỗi người trong họ, đều có thể là hóa thân của Bồ-tát. Họ đến để trao gửi cho ta một thông điệp đẹp đẽ nào đó.

Gương mặt của sớm mai

Thật thong dong tự tại cho những ai khi mỗi buổi sáng thức dậy, việc đầu tiên nghĩ đến là cầu nguyện chứ không phải là cơm áo mưu sinh. Đó chính là giây phút tâm trí được thanh lọc thật sự. Tôi biết rất nhiều bạn bè tu tập xung quanh mình, cứ mỗi khi thức dậy là họ ngồi thiền ngay hoặc niệm Bồ-tát Quán Thế Âm. Bản thân tôi, mỗi sớm khi tỉnh dậy, tôi thường hay cầu nguyện rằng, xin Bồ-tát Quán Thế Âm hãy cho con một ngày bình yên, một ngày mạnh mẽ để vượt qua những điều bất như ý trong cuộc sống.

Tôi tin mãnh liệt rằng, ngày nào mà tôi thành tâm cầu nguyện, tôi đều gặp được những thuận duyên. Thế cho nên, gương mặt hoá thân của Bồ-tát mà tôi yêu thích nhất, chính là gương mặt trong lành mỗi sớm mai, khi những tia nắng đầu ngày còn non nớt nhưng bừng sáng, khi sương còn đọng trên lá cây và khi tiếng chim còn ríu rít quanh nhà, khi đó một tiếng chuông thanh tịnh vang lên giữa mùi hương trầm lan tỏa khắp không gian. Gương mặt đó nói với tôi rằng, dòng đời này, dù mong manh và vô thường nhưng tuyệt đẹp và tự tại. Một gương mặt tuyệt đẹp và tự tại chỉ có thể là gương mặt của Bồ-tát Quán Thế Âm.

Tin cùng chuyên mục

Tin mới

Thư viện

Thông tin hàng ngày

© Giác Ngộ Online
Số giấy phép: 398/GP-BTTTT ngày 2-8-2022.
Tổng biên tập: TT.Thích Tâm Hải.
Trụ sở tòa soạn: 85 Nguyễn Đình Chiểu, phường Võ Thị Sáu, Quận 3, Thành phố Hồ Chí Minh
©2008-2023. Toàn bộ bản quyền thuộc Báo Giác Ngộ.