Bão chồng bão

GN - Còn đâu hình bóng quê xưa hữu tình/ Biết bao giờ hồi sinh trở lại... (thơ của Trường Khánh).

bao lu.jpg

Oằn mình trong bão lũ - Ảnh minh họa

1.

Bão nối bão,

Lũ chồng lũ,

Mưa gió rượt đuổi gió mưa rả rích bời bời

Miền Trung quê tôi bão lũ ngập trời,

Cây lá tả tơi, ruộng đồng xơ xác,

Bão xới cày qua bao làng mạc,

Dân tôi nghèo, rách nát, cùng cực thương đau!

Cơ khổ đoạn trường, miền Trung khúc ruột.

Thiên tai xới cày tê buốt tâm can,

Bão về xơ xác xóm làng,

Thiên tai cuồng nộ vô vàn khổ đau.

Miền Trung cơ khổ u sầu,

Bão chồng lên bão, nát nhàu quê hương,

2.

Ôi vô thường, có - không - thành - hoại,

Luân hồi vần xoay, tê tái tấc lòng,

Cuộc trần có có, không không,

Đời trôi lăn mãi trong vòng diệt sanh,

Đâu mái tranh xóm nghèo quê mẹ,

Đâu nương dâu quạnh quẽ xác xơ,

Bão về xa xót bơ vơ!

Còn đâu hình bóng quê xưa hữu tình,

Biết bao giờ hồi sinh trở lại,

Chốn quê xưa với mái tranh gầy,

Chuông chùa vang vọng đồi tây,

Quê hương chồng chất vơi đầy xót xa.

3.

Mong bão chóng qua,

Cho muôn nhà bình yên trở lại,

Miền Trung quê nghèo bốn mùa sáng mãi,

Để em cắp sách đến trường, hết ngại gió mưa.

Cho mẹ lên nương nắng vừa sưởi ấm,

Cho quê hương thấm đậm nghĩa tình,

Cho đất mẹ nghèo, sớm được hồi sinh,

Cho ruộng quê mình xanh tươi màu mới,

Cho cánh cò nghiêng chiều đang xuống vội,

Cho lúa vàng phơi từng sợi nắng chiều.

Quê hương lắm nỗi thương yêu,

Về nghe thoang thoảng sáo diều vi vu...

Trường Khánh

Tin cùng chuyên mục

Tin mới

Thư viện

Thông tin hàng ngày

© Giác Ngộ Online
Số giấy phép: 398/GP-BTTTT ngày 2-8-2022.
Tổng biên tập: TT.Thích Tâm Hải.
Trụ sở tòa soạn: 85 Nguyễn Đình Chiểu, phường Võ Thị Sáu, Quận 3, Thành phố Hồ Chí Minh
©2008-2023. Toàn bộ bản quyền thuộc Báo Giác Ngộ.