GNO - Con là một đứa trẻ mồ côi, bởi thế cho nên con luôn cảm thấy mặc cảm với mọi người xung quanh khi họ có một mái ấm gia đình, có mẹ cha, có ông bà… còn riêng con ngay cả một tấm hình về cha mẹ hay một kỷ vật gì đó cũng không có.
Nhiều khi mệt mỏi bởi cuộc sống “muôn màu muôn vẻ”, kiếm được miếng cơm manh áo thì phải đổ mồ hôi sôi nước mắt, con thấy mình bơ vơ lạc lõng không một chỗ dựa, không một lời động viên an ủi.
Mẹ là ánh sáng, cha là ngôi sao - Ảnh minh họa
Con thầm trách bậc làm cha làm mẹ sao nỡ sanh con ra rồi bỏ rơi con? Sao cha mẹ con lại không làm tròn câu nói “sanh thành dưỡng dục”. Bao nhiêu ý niệm xấu ác về cha mẹ cứ thế trỗi dậy trong con.
Nhưng mùa Vu lan năm nay đánh dấu sự thay đổi cách suy nghĩ của con nhiều lắm, con đến chùa tụng kinh Vu Lan vào mỗi tối, con đọc chậm hơn và suy nghĩ sâu hơn về công ơn cha mẹ qua lời Đức Thế Tôn chỉ dạy. Tuy cha mẹ đã bỏ rơi con, nhưng “chín tháng mười ngày mang nặng đẻ đau” cha mẹ cũng đã cực khổ rất nhiều. Cha mẹ cũng để cho con được cất tiếng khóc chào đời mà không phá bỏ khi con còn trong bào thai, đây cũng là một tình thương mà cha mẹ ban tặng cho con. Con không nên hờn giận trách móc mới phải!
Cha mẹ ơi! Nếu như những mùa Vu lan trước con không biết chọn màu hoa cho mình, thì giờ đây con đã mạnh dạn cầm một bông hồng đỏ cài lên ngực áo. Con tin dù cha mẹ còn sống hay đã chết thì “dòng máu của cha mẹ” đã và đang ở trong con, sẽ nuôi lớn con từng ngày. Cho nên cha mẹ sẽ sống mãi trong con không bao giờ mất, con sẽ luôn cài trên áo bông hồng đỏ khi mùa báo hiếu về. Con không trách cha mẹ nữa đâu, con tin khi quyết định bỏ đi núm ruột của mình chắc cha mẹ phải có lí do riêng và cũng đau buồn nhiều lắm!
Nhân dịp này con xin gửi lời cầu chúc cha mẹ luôn an lành trong ánh hào quang của chư Phật dù cha mẹ ở bất kì nơi đâu.
Con cảm ơn Đức Phật đã nói kinh Vu Lan để chúng con biết được công ơn to lớn như trời biển của cha mẹ, cảm ơn tháng bảy - lễ bông hồng cài áo để chúng con biết trân quý một tài sản vô giá là cha và mẹ mà chúng con có được… và để chúng con có thể nói lên lời hối lỗi đối với hai đấng sanh thành trước khi quá muộn.
Nguyễn Thị Oanh (nhathuuhoathuong@gmail.com)
Thư gửi mẹ yêu thương… Gửi mẹ yêu quý của con! Với mong muốn xa nhà sống tự do, con đã chọn cho con đường đi của riêng mình, như chú ngựa non háu đá chạy vào vòng xoáy cuộc đời bằng những bước chân vội vã. Để rồi khi vấp ngã trong cuộc sống, con mới nhận ra rằng chẳng nơi đâu là điểm tựa bằng gia đình mình cả. Từ mùa Vu lan này, con biết yêu mẹ nhiều hơn - Ảnh: Chùa Bằng Mẹ có biết rằng, con từng chạy trốn khỏi gia đình mình với một niềm vui háo hức sắp được giải thoát khỏi cái địa ngục trần gian. Con ghét sự gò bó, con ghét sự quản thúc như một đứa con nít, và mẹ à, đôi khi con ghét mẹ lắm vì cho rằng mẹ chẳng bao giờ hiểu con đâu. Con đã từng ngồi một mình và khóc, con cho rằng mình là một đứa trẻ bất hạnh, không được gia đình yêu thương như chị và em. Và con đã từng ước rằng giá mà mình không được sinh ra trong một gia đình như vậy. Giờ ngồi suy ngẫm một mình trong căn phòng chật chội với bốn bức tường này, con thấy mình thật sai lầm mẹ à. Nhưng con không hối hận vì sự lựa chọn của mình. Vì xa nhà nên con mới hiểu được con đã quá hạnh phúc khi sinh ra trên cõi đời này, và may mắn khi được là một thành viên nhỏ bé trong gia đình mình. Tuy ba mẹ không nói ra, nhưng con biết là mọi người đều rất yêu quý con và luôn quan tâm đến đứa con trai này. Xa nhà, cảm giác mà trước kia con hằng mong muốn biết chừng nào. Vậy mà bây giờ một mình ở đây, con lại thấy xung quanh mình càng trống trải quá. Con nhớ những lúc mâm cơm nóng hổi khi con đi học về, con nhớ những lúc tắm khuya bị mẹ la rầy vì lo cho sức khỏe, con nhớ những lúc thức khuya mà mẹ luôn nhắc con đi ngủ sớm, con nhớ những lúc con bệnh mẹ luôn ở bên cạnh chăm sóc cho con. Cứ nghĩ như thế làm con chạnh lòng khi không nhận ra được tình yêu thương mà mẹ dành cho con. Tình yêu thương đó không thể đo đếm bằng tiền mà bằng mồ hôi, bằng giọt nước mắt, những vết thâm quầng mắt mẹ. Con cứ mải với những đam mê của mình để rồi không nhận ra vô thường đã làm cho mẹ đang già đi từng tháng, từng ngày. Và mẹ à, con luôn nhớ rằng… “Con dù lớn vẫn là con của mẹ Đi suốt cuộc đời lòng mẹ vẫn theo con” Mẹ không biết đâu, dù không nói gì, nhưng con yêu mẹ nhiều lắm mẹ à. Có những con đường đơn giản để ta đi qua, nhưng có những con đường vẫn luôn cuốn theo chân ta trên mỗi bước đường đời. Con đã đọc ở đâu đó những câu từ như vậy và con chợt nhớ về mẹ, nhớ những con đường in dấu chân tuổi thơ con. Nơi đó, con đã vẽ nên những bức phác thảo đầu tiên cho ước mơ tươi sáng của mình. Mẹ à, con sẽ lấy đó làm động lực cho chính mình. Con tin rằng là mẹ sẽ đồng ý dõi theo bước chân của con đến điểm cuối cùng của cuộc đời. Mẹ ha? Anh Hoang (hoanganh10.1990@gmail.com) |