Trả vợ

GN - Không cần dọn mớ rau lợn đang cắt mứa. Anh kêu chị đứng dậy, đưa tay anh băng chỗ bị đứt. Cầm máu, anh lấy xe bảo chị đi luôn thể. Đường về nhà ngoại gần ba chục cây số êm ru mà xe chạy chậm rì. Hai người chẳng ai nói với ai một lời nào, anh thì muốn mang chị về trả cho nhà vợ còn chị cũng muốn rời xa nhà chồng. Chẳng cần gì nữa, chán khủng khiếp.

Lấy nhau gần chục năm không mụn con, anh cày cuốc gì ngoài đồng mà đi sớm về muộn. Lúc nào cũng nghe mùi rượu, có lúc nghe mùi gì tựa phấn đàn bà. Chấm hết, chị thích anh chiều. Anh chỉ cần nói vài câu rồi sẽ bỏ chị lại cho bố mẹ vợ. Chị sẽ giải thích với bố mẹ rồi được nằm trên giường ấm nệm êm đợi ngày ra tòa ly hôn. Chẳng thiết, đứa con làm cầu nối không có, kinh tế đếm mãi không ra một trự tiền ngoại trừ bầy lợn nhung nhúc nuôi mãi không lớn mà cứ eng éc đòi khựa nhau. Đợt này thêm lợn rớt giá thê thảm như người ta nhảy cầu. Tức chết đi được, ở cái nhà đó lợn kêu, người say rượu ói, chó sủa ma buổi chiều tạo nên dàn âm thanh không cần loa máy. Tóm lại là chị mệt, anh cũng mệt, hai người quyết định chia tay.

a duyen 1.jpg

Ông già vợ thấy đứa con rể đến đột ngột kèm vẻ mặt thảm cảnh của cô con gái ít nhiều hiểu được sự tình. Nhưng chẳng nghe chúng nói gì nên ông lặng im. Cứ làm cái gì đó ngồi lai rai rồi nó nói cả thôi, lúc ấy chẳng cần hỏi han gì. Hơn năm mươi tuổi nhưng mấy món nhậu ông là người sành bậc nhất. Chỉ hơn ba mươi phút rượu mồi được bê lên. Con rể và bố vợ ngồi chung chiếu. Chị chui vào giường nằm thở ra, ngoài này nghe nên rượu chẳng mấy lúc cạn. Hơi thở dài của đàn bà là lực đẩy cho rượu vào mồm đàn ông. Anh uống liền tù tì mấy chén rồi quay sang bố vợ hỏi mẹ đâu. Bố vợ chỉ cười trừ, có câu rất dễ mà khó trả lời đến thế. Dốc hết chén rượu, bố vợ xách chai ra cổng ghé quán mua thêm. Còn con rể tranh thủ đi ngang phòng xem người ta nằm trong ấy thế nào. Coi như là nhìn nhau lần cuối. Vì lát nữa anh sẽ về. Thế, nhẹ tựa móng heo khi để lại cái khối thịt gần 50kg ôm ấp mười năm. Cũng không lạ lẫm gì, chuyện hợp tan là thường tình. Chị đã ngủ, thời gian đi đường cộng với tinh thần tồi tệ khiến chị rơi vào giấc ngủ một cách nhanh chóng. Anh ngồi đợi rượu, bố vợ về, mặt ông đỏ gắt. Nắng cộng với rượu thấm vào người. Nhà ngoại chỉ có mỗi vợ anh, trước anh yêu nói đủ điều thề thốt. Đứa con một được nhấc ra khỏi nhà, hồi đó chừng 48kg, giờ gần 50. Về cân nặng coi bộ cũng ổn, đi 48 về 50 anh không bỏ đói. Nhưng ngán quá, không biết nói thế nào. Lâu không về chơi, hôm nay đem vợ về bảo trả. Mà không có mẹ vợ, trả mỗi mình bố vợ sao được? Không biết mẹ đi đâu, muộn mấy cũng phải chờ để giải quyết cho xong việc. Anh đằng hắng, nói chuyện chẳng đâu vào đâu, cứ nói một câu uống liền tù tì ba chén rượu. Bố vợ thấy rõ điều này nhưng cũng để mặc. Nó buồn cứ để nó uống. Với lại trong bàn rượu người ta hay có thói ăn gian.

Mới đầu hè, trời đã gắt, nắng cứ tha hồ nắng nên gió cũng nghe hơi lửa hừng hực. Lũ ve cứ hát mãi một bài từ thủa cha sinh mẹ đẻ chúng, thật là nhàm chán. Anh nói với bố vợ, giọng ngập ngừng.

- Bố, con chở Huyên về.

- Ờ, bố đã thấy anh chở con Huyên về.

Hết một lượt đối thoại, hai người ngồi lặng im. Chỉ tiếng cốc chạm vào nhau. Con rể vẫn uống kép, bố vợ ngồi nhìn càng lâu càng ngán nhưng chẳng biết nói gì. Tình cảnh hai người không hơn gì nhau. Vợ ông đã về nhà ngoại sớm nay, bất đồng là về ngoại, suốt như thế từ ngày lấy nhau đến khi con gái đi lấy chồng.

- Bố... bố... có... thương... con... không?

Giọng anh rể lè nhè, gãy khúc, nói một từ nấc đến ba bốn lần và anh ói ra nền nhà. Bố vợ đi lấy cái thau đặt cạnh bên chiếc giường, bảo anh lên đó nằm nhưng anh từ chối. Hôm nay anh uống thật say. Phải hết sức say mới đủ can đảm nói chuyện trả vợ anh lại cho bố mẹ. Anh càng uống càng tỉnh, mỗi say cơ học chứ tâm trí anh vẫn còn mẫn chán. Anh rể lại hỏi.

- Bố... bố... có... thương... con... không?

- Bố không thương anh bố thương ai.

- Bố thương con Huyên không?

- Nó là con gái bố, bố không thương nó bố thương ai.

- Bố có thương vợ bố không?

- Không.

Bố vợ buột miệng, anh con rể nhấc cái đầu nặng trĩu nhìn lên mặt. Quái lạ, anh cười rồi gãi đầu. Như thế này là cùng mùi rượu, cùng chai rượu, cùng hoàn cảnh. Anh cất bớt chiếc cốc, giờ thì hai người uống chung cốc, cứ rót ra người một chén, uống xem ai say, uống xem ai khổ hơn ai, nói xem ai bi kịch hơn ai.

- Bố, con chịu hết nổi với con Huyên rồi.

- Nó làm sao?

- Con không biết, bố hỏi nó nói cho nghe.

- Ơ hay, anh nói cho bố nghe chứ.

- Con không nói.

Bố vợ ngồi nhíu mày, đoạn nghĩ hay là gọi con gái ra. Nhưng lúc này gọi ra không xong, thằng con rể đã uống nhiều rượu, gọi đứa con gái ra chúng lớn tiếng thì rất nhọc. Ông ngồi suy nghĩ rồi quyết định gọi con gái. Huyên ra nhưng cô chẳng nhìn ai, hồi lâu Huyên hỏi bố mỗi câu.

- Mẹ đâu hả bố?

- Mẹ con đi đâu đó...

Nhìn vẻ mặt khó xử của bố vợ, đứa con rể cười trong khi nốc cạn vài ly rượu nữa. Suy đoán của anh có lẽ đúng, mẹ vợ đã giận bố nên đi rồi. Giờ nói thế nào, anh đằng thằng chở vợ về nhà mẹ đẻ còn bố thì để vợ mình tự đi. Cái này chẳng phải so bì nhưng về mức độ văn minh thì anh hơn bố vợ chán. Anh chở vợ về trả đàng hoàng. Cái khó là chẳng biết nói thế nào, hồi trước lấy kiên quyết thuyết phục nhà vợ vì mục tiêu trước mắt với bao điều tốt lành, giờ kiên quyết trả vợ vì mục tiêu trước mắt là ai đi đường nấy. Khó quá, và rất nặng nề. Con người mình lấy dễ bỏ khó. Đến cả bố vợ còn tránh chuyện vợ về nhà mẹ chứ huống gì đứa trẻ người non dạ như anh. Nhưng chắc phải nói, phải nói, anh tự nhủ nhiều lần như thế. Lúc anh định nói thì bố vợ xen chuyện vào, mà toàn kiểu khen vợ chồng anh con rể mới khổ.

- Anh chứ được phước, hai vợ chồng muộn con nhưng thương yêu nhau là tốt rồi. Con đường trước mắt còn dài, tốt phát huy, sai sửa chữa. Bố mong có thế, mỗi mụn con gái bố gửi cho anh.

- Bố...

- Anh nói đi.

- Con chở Huyên về đây, bố cho Huyên ở đây...

- Thế nhà anh bị hỏng?

- Nhà con hỏng rồi.

- Nếu nhà bố cũng hỏng thì sao?

Hai người đàn ông nhìn nhau không nói thêm câu nào nữa. Huyên đứng phía cửa thở dài.

Chiều nắng gắt, tiếng ve cứ ngang nhiên thả ra những âm thanh bực dọc. Hai người đàn ông mang hai khuôn mặt đỏ gắt ngồi cạnh nhau. Lâu lâu họ cụng ly rồi uống nhưng đã oải hẳn. Bố vợ mấp máy môi kiểu như người bị bệnh, định nói với chàng rể điều gì đó nhưng lại thôi. Con người ta lạ, chỉ chọn mỗi điều mình thích. Hết thích thì bỏ, hết thích thì trả. Đến con người cũng trả nốt. Oái oăm thế, giá mà có cái máy sàng lọc tình cảm, sàng lọc rủi may ở đời... ông nghĩ đến đó rồi bỏ mứa. Chẳng biết nếu có máy đó thì tốt xấu và ai sẽ nhận cho. Ông thở dài, con gái ông năm lần bảy lượt hỏi mẹ nó đi đâu ông đều lảng tránh. Thì thôi nói cho nó biết mẹ đã về bên nhà ngoại, giận ông nên mới đi. Tự đi chứ không ai chê bai hay xua đuổi gì. Nhưng kẹt cái thằng rể ở đây, sĩ diện gia cảnh tuổi tác hơn là cảm thông cho người đồng cảnh ngộ. Mà nói ra chuyện đó khác gì chịu chấp nhận con Huyên ở lại cái nhà này, khó quá. Ông hỏi chàng rể sự tình.

- Anh rể, tiếng ông nhỏ nhẹ. Con Huyên nó làm sao?

- Nó càng ngày càng hỏng bố ạ.

- Hỏng ra làm sao?

- Ghen tuông mù quáng, ăn nói bỗ bã, không tôn trọng chồng…

- Anh có gì để nó ghen không?

- Tay cày tay cuốc, lam lũ ngoài đồng thưa bố. Có bấy nhiêu.

- Bảo ban nó từ từ chứ con, sắt người ta vẫn phải rèn.

- Sắt còn rèn được, bố ạ. Chứ Huyên thì hết nước rèn rồi...

Bố nhìn Huyên, nhìn cánh tay đang dính băng. Giận chồng Huyên cắt tay luôn, lúc ấy đang thái rau cho lợn. Anh rể tường trình, Huyên thừa nhận. Bố không ưa gì hành động này vì nó tạo nghiệp, cái này đeo đẳng mãi nếu Huyên không khéo sửa thì nó sẽ lớn lên thành hình và xâm chiếm lấy Huyên. Cơ sự đã thế, ông bố tạm thời nhận Huyên ở lại. Đang định nói điều này với con rể thì vợ ông ngoài ngõ đon đả trở về. Chẳng hiểu vớ được của gì mà vừa đi vừa nói, hay làm trò như thế để lấp đi chuyện mình bỏ nhà đi trước mặt chồng con. Thôi thì kệ, về là tốt rồi, về đúng lúc này càng tốt. Ông khỏi giải trình xung quanh bốn từ “mẹ con đi đâu” của con gái và chàng rể. Anh rể thấy mẹ vợ về vui vẻ chợt dụi mắt nhìn, chắc không phải như mình nghĩ. Anh lẩm bẩm, giờ đến lượt nói với mẹ vợ chuyện của Huyên xong thì về. Nhưng với đàn bà khó lắm, nói không khéo là sẽ được trận đòn cũng nên, có khi là màn đánh võ mồm.

Nghĩ đến đây anh ngán, quay sang gọi vợ. Huyên ra, thấy rượu trên chiếu đã hết cầm chai đi mua, đi được đoạn thì anh gọi lại. Bảo rằng uống như thế đủ rồi, hai bố con nghỉ để ăn cơm tối. Ăn xong ngủ lại luôn, xin bố mẹ một đêm lấy hên rồi mai hai vợ chồng về, biết đâu sau chuyến đi này hai người có em bé. Huyên nghe thế ngoảnh mặt lại cười nhưng vẫn mang chai đi mua rượu, cô bảo uống thêm chút chẳng sao. Trông Huyên và mẹ, người đi mua rượu, người lúi húi nấu cơm dưới bếp mới thực ấm lòng. Đúng là hôm nay đẹp trời, tiếng ve trở lại đầy râm ran. Anh rể nhìn bố vợ nói. Còn bố vợ thì nghĩ, con ve kêu, con người kêu. Tình duyên con người cũng như cái nghiệp, có họa, có phúc, có buồn, có vui.  Đừng có cầu may cho mình.

Tin cùng chuyên mục

Tin mới

Thư viện

Thông tin hàng ngày

© Giác Ngộ Online
Số giấy phép: 398/GP-BTTTT ngày 2-8-2022.
Tổng biên tập: TT.Thích Tâm Hải.
Trụ sở tòa soạn: 85 Nguyễn Đình Chiểu, phường Võ Thị Sáu, Quận 3, Thành phố Hồ Chí Minh
©2008-2023. Toàn bộ bản quyền thuộc Báo Giác Ngộ.