Kính tặng mẹ
GN - Tấm lưng còng có phải mẹ giống bà ngoại không? Cái gien khó ba đời, ngay cả cố bà cũng vậy! Tấm lưng còng suốt cả đời bám nơi nương, nơi rẫy chắt mót ngựa thồ lộc cộc giấc mơ cỏn con…
Mẹ ơi, ngày tang chồng chả có một đồng teng, chiếc áo quan góp của làng, của xóm… chiếc áo quan rời khỏi làng thắc thỏm, mẹ địu trên lưng ngã rẽ cuộc đời; mẹ địu trên lưng cả cái nét xuân thời! Ôi, tấm lưng còng, tấm lưng còng cay nghiệt!
Mẹ! Đường đời dâu bể đâu há dễ bon chen, bởi cái chất chân quê cứ eo xèo mặt nước, cơn lũ qua vườn áo nâu đẫm ướt, rã lòng gạo hẩm cơm hiu. Tựa lưng chiều làng xóm quá đìu hiu, gốc me xưa đến mùa cũng buồn chẳng có hoa có trái; nét con gái làng mình tựa hồ sãi vãi. Làng ơi! Nghiệt ngã dặm trường?!
Mẹ ơi, ngay cả những ngày giỗ ông bà vào độ Giêng, Hai… chiếc bàn hẹp chỏng chơ hoa trái; mẹ chắp tay lâng lâng khấn vái nhưng lòng nhoi nhói kim châm. Ngày đoạn ngày - tháng đoạn tháng - năm đoạn năm chiếc áo nâu tơi rã lòng con quá, giọt nắng hè xám cả mùa hoa quả, thương con mẹ gắng sức già; lắm khi vui mẹ nói với cả nhà. Cái gien khó ba đời chắc rồi trời cũng thấy! Mẹ ơi! Cái gien khó đến cả ba đời sao chúng con cũng vậy? Bên bàn thờ lụ khụ một vòng hương...
Đoàn Vũ