Phước Thái, tháng 8...
Ba má đáng kính!
Đây là lần đầu tiên con "liều mình" để viết lên nỗi lòng của mình. Để làm được điều này, con đã đấu tranh tư tưởng rất quyết liệt; nhưng, những cảm xúc đang sôi sục trong con, đã khiến con không thể nào không cầm bút.
Ba má ơi! Từ khi sinh con ra đến giờ, ba má vẫn luôn thầm lặng hi sinh để con có được cuộc sống sung túc như ngày hôm nay. Có biết đâu rằng, ba má đã từng "đói ăn khát uống" để con có được bữa cơm "no căn bụng". Có biết đâu rằng, ba má vẫn luôn mặc bộ đồ cũ kĩ để con có được tấm áo mới khoe với bạn bè. Cứ thế, con đã lớn lên trong sự chăm sóc đầy yêu thương của ba má, và cho đó như một trách nhiệm của những người làm cha làm mẹ đối với con cái. Cứ thế, con lại lao đầu vào cuộc sống đầy khốn khổ như một con thiêu thân mà quên mất sự hiện hữu thầm lặng của ba má.
Cho đến khi con được xuất gia tu tập, cuộc đời con như bước qua một trang sách mới. Con như được sinh ra lại một lần nữa để có thể sống chậm hơn, để thấu hiểu hơn; và hơn hết, là để con cảm nhận được sự hi sinh thầm lặng của ba má, và cảm thấy yêu thương hơn bao giờ hết.
Hồi đó, khi gia đình mình đang trong tình trạng "tiến thoái lưỡng nan", con thật sự chán đời và mệt mỏi, muốn đi thật xa một nơi nào đó. Để rồi, khi bước chân vào đạo, được quý thầy quý cô cùng đại chúng hướng dẫn tu tập, con càng thấm thía hơn về cuộc đời và Bồ-đề tâm nơi con trỗi dậy thật mạnh mẽ.
Cho đến giờ phút này đây, con vẫn luôn cảm ơn nhân duyên đã cho con được xuất gia học đạo. Chưa bao giờ (và cũng sẽ không bao giờ) con cảm thấy hối hận về quyết định lựa chọn cuộc đời của mình. Nếu như ngày hôm ấy, con không ra đi có lẽ giờ đây con đã thành một đứa trẻ hư đốn làm khổ ba má, lao đầu vào cuộc đời và đánh mất chính bản thân mình. Con không thể sống chậm lại để cảm nhận được tấm lòng của ba má nếu như không có ngày hôm ấy.
Giờ này đây, có lẽ con là người hạnh phúc nhất trên cuộc đời này vì con là con của ba má. Dẫu biết rằng thế gian là vô thường, hạnh phúc kia cũng không trường viễn, và ba má của con cũng không ngoại lệ. Sự vô thường vẫn luôn hằng chuyển biến theo từng sát-na.
Khi mái tóc của ba má giờ đây đã lấm tấm những màu bạc trắng, là dấu hiệu cho con biết ba má của con đã bước sang tuổi già. Sẽ có một ngày nào đó, ba má cũng sẽ xả bỏ báo thân này, "bỏ chiếc áo cũ, mặc chiếc áo mới". Dù không muốn, những con biết rằng, đó là con đường mà tất cả chúng ta, những ai có mặt trên cõi đời này đều phải đi qua.
Mùa Vu lan này con lại hạnh phúc được cài lên ngực một bông hồng vàng tươi thắm, tươi thắm như chính tấm lòng của ba má dành cho con vậy. Con nguyện cầu hồng ân Tam bảo gia hộ độ trì cho ba má, những ngày sắp tới của tuổi già có được sức khỏe, thân tâm an lạc, tín tâm nơi đạo luôn vững vàng để không lãng phí một kiếp người. Bởi lẽ, "thân người khó được, Phật pháp khó nghe".
Con nguyện luôn tinh tấn tu học để không cô phụ tấm lòng của thầy tổ, của hai đấng sinh thành, của đàn na tín thí.
Viết đến đây, con xin được dừng bút, để những dòng cảm xúc kia như chảy vào vô tận. Mong rằng chúng ta sẽ đồng là pháp lữ trên đường đạo giữa cõi Ta-bà này!
Kính thư!
Con của ba má
Chân Nguyên
(macvien999@gmail.com)