GN - Trung thu trong ký ức của tôi không có lồng đèn con gà, con thỏ; chỉ có mấy cây đèn cầy xanh đỏ tím vàng cắm trên mấy miếng ngói, mấy mảnh miểng sành bể. Thật ra, trong xóm người ta cũng bán mấy cái lồng đèn nhà quê làm bằng giấy kiếng mỏng hai ba ngàn một cái. Nhưng con nít nhà quê không đòi hỏi, nên ba mẹ cũng chẳng mua làm gì.
Trung thu trong ký ức của tôi là những đứa trẻ đốt đèn cầy cắm trên ngói vỡ rồi đi khắp xóm, có đứa chơi dại cắm thẳng cây đèn cầy đang cháy lên ngón chân cái. Trung thu năm nào cũng mưa gió dầm dề...
Trung thu ngày đó nhà nghèo lắm, không biết đến bánh trung thu là gì. Mãi đến sau này có điều kiện mới biết đến bánh trung thu là thế nào, nên cũng không ấn tượng và khao khát lắm theo kiểu trẻ con khi mùa Trung thu tới. Mà khi đó, sẽ được ăn bánh in, thèo lèo... Qua mùa rồi thì có bánh chao, cái bánh màu đỏ sẫm hình tròn, dẹp dẹp - đó là bánh trung thu bán qua mùa không hết, người ta nắn lại làm bánh chao. Con nít nhà quê chắc biết cái này...
Trung thu những năm tháng đi làm là tối thường chạy ngang Công viên 30/4, trên đường đi làm về đều thấy mọi người đốt đèn, hát hò ăn trung thu ngoài đó, mặc cho cái ẩm ương mưa gió của Sài Gòn...
Trung thu bây giờ không biết có thật sự ý nghĩa với trẻ con nữa hay không. Riêng tôi, Trung thu là cái gì đó loáng thoáng trong tâm trí về những ngày xưa cũ, thiếu thốn đủ điều. Chắc vậy nên con nít ở quê già sớm. Và Trung thu vẫn cứ thế, loáng thoáng trong ký ức như những đêm Trung thu gió mưa lê thê, nơi không phải xứ mình...
Trần Trọng Hiếu