Lá thư của một thiền sinh

Rừng thiền Pa-Auk, ngày... tháng... năm...

GN - Kính thưa thầy!

Sáng nay trong lúc ngồi thiền, con đã khóc rất nhiều (rất tự nhiên) sau nhiều năm mình chưa khóc như vậy. Con cảm thấy một tình thương với đời sống vô bờ bến mà mình đã và đang có, con khóc vì sự biết ơn đối với cuộc đời, đối với mọi thứ và mọi người xung quanh đã mang đến những tháng ngày hạnh phúc, tươi đẹp và đầy ý nghĩa đã qua. Trong đó có cả tình thương đầy bao dung của thầy dành cho con trong những tháng ngày dìu dắt.

Thầy ơi, đã ba ngày rồi - trong con có suy nghĩ mạnh mẽ về việc sớm rời khỏi rừng thiền (ban đầu là định xong 3 tháng, rồi ráng đợi 2 tháng, nhưng bây giờ là 1 tháng thôi!).

Con đã quan sát suy nghĩ này những ngày qua, viết thư cho thầy rồi để đó, tập trung thiền định cho suy nghĩ nhất thời này dịu lắng xuống, có lúc cho nó tự do nổi lên để mình tĩnh tâm quan sát. Và sau sáng nay, con nghĩ cũng là lúc nên chia sẻ rõ để thầy soi sáng.

lathu.jpg


Hướng về đường tâm linh - Ảnh: Pixabay

Từ những ngày đầu đặt chân đến đây, trong con nổi lên một nỗi sợ về sự cô lập, cắt đứt mọi kết nối với cuộc sống, với gia đình, bạn bè và bắt mình phải tuân thủ những hoạt động của đoàn thể, mình không còn tự do làm điều mình muốn, đi những nơi mình thích dù xa, dù gần.

Con đã xoa dịu, đưa ra những thuyết phục và cho ý nghĩ ấy xuống bên dưới hay tạm thời quên đi trong những lúc ngồi thiền, cố gắng định tập trung vào hơi thở. Đồng thời những lúc suy nghĩ, con sử dụng viễn cảnh của 3 tháng tới, một năm tới, 2 năm và 5 năm hành trình cùng thầy và đại chúng để giúp mình cố gắng, có mục đích và tập trung tu tập mỗi ngày.

Ngoài những giờ ngồi thiền tập trung hơi thở để định, con chán quá nên cứ để những suy nghĩ tự nhiên xen kẽ vô để mình dùng chánh niệm quan sát.

Tất cả là những khúc ký ức đẹp, ngắn 1-2 phút cứ chuyển qua và con cứ thế quan sát một cách rõ ràng, không chìm đắm vào chúng:

- Cơn mưa đầu mùa hè thơm mùi đất

- Những đêm trung thu rước đèn với đám bạn

- Ngày mùa đi tỉa đậu với ba

- Đêm hè một mình leo nóc nhà ngắm sao trời

- Tháng ngày học sinh

- Rồi cấp ba

- Đại học

- Đi làm, đi chơi

- Rồi những lúc bên bạn bè cà-phê, với người thân

- Những lúc la mấy đứa nhân viên

- Hay những buổi sáng gió mát, nắng vàng

- Những con đường mình đạp xe

Và rất nhiều...

- Những buổi sáng trời mưa đi làm, gặm ổ bánh mì và uống ly cà-phê sữa đá

- Những vùng đất hoang vu mình đặt chân tới, với những con người nghèo nhưng đẹp bình dị như ở Lào, Sapa, Bagan, Cà Mau, Quảng Bình... Những nụ cười con nhớ mãi.

Sao tất cả quá đáng yêu, quá đẹp và an bình, có một vài lúc cô đơn (hầu hết là thời thơ ấu con tự chơi và tự suy nghĩ về cuộc sống một mình - ngoài những lúc quậy phá với chúng bạn) - tất cả rất rõ ràng và thực. Con tự hỏi liệu lúc ấy mình đã có mặt ngay thực tại đó để rồi chúng in sâu vào ký ức của mình như vậy!

Có phải vấn đề của con là quá yêu cuộc sống và quá tham lam dành trọn những điều đẹp đẽ ấy cho riêng mình, dù đã và đang cố gắng chia sẻ, phải vậy không thầy?

Con cố gắng cày xới tâm mình để tìm kiếm những hạt giống của tham lam, ganh ghét, đố kỵ, hay nỗi sợ hãi (nỗi sợ bị cô lập và tách rời cuộc sống thì con đã nhận diện) như mọi người và thầy hay nhắc tới khi ngồi thiền nhưng con không thấy, có phải là con chưa thực tập đủ lâu hoặc chưa có cơ hội để chúng lộ diện? Có phải vì không có gì nên con thấy buồn chán và thoái chí trong lúc thiền, hay là chưa có cơ hội cho chúng trồi lên? Hay tại con tự huyễn hoặc mình là không có để đè nén chúng ở nơi nào đó?

Con không tìm thấy những tàn dư của cơn giận. Hầu hết trong đời sống con giận, nói xong là mất vết tích luôn, về sau này có kiểm soát được nên nó chỉ hơi biểu lộ trên mặt.

Càng nghe những bài pháp thoại của thầy, con càng thấy rất đúng những gì mình áp dụng, và hiệu quả cực kỳ, chỉ muốn đi về, quay trở lại cuộc sống ngay lập tức để lăn xả, áp dụng liền, một cách đầy sâu sắc và chững chạc hơn. Có phải con đã quá vội vàng, tự tin khi nội lực mình vẫn còn yếu và thiếu kiên nhẫn?

Con nhận ra một điều, hy sinh cuộc sống của mình cho nhiều người không có nghĩa là từ bỏ đi niềm vui cuộc đời mình, mà là làm sao bớt nghĩ hơn về mình, làm điều hay cho mọi người cũng là hy sinh đẹp, mà thật ra thì lúc ấy đã không có gì là hy sinh nữa. Đó chính là sống cho riêng mình.

Những kỳ vọng con tô vẽ cho hành trình trở thành vị thầy tâm linh, chuyên gia tâm lý trị liệu của mình đã chính thức sụp đổ sau những ngày con đối diện với thực tại và quan sát nó. Con đường quá khác so với mình nghĩ, tưởng tượng và tự thuyết phục mình. Hoặc là quá khác so với sức chịu đựng của mình. Đó là con đường Tĩnh mà con đã hy vọng có nhiều Động trong ấy.

Con đã nhìn ra việc từ bỏ công việc, tạm thời chuyển sang con đường tâm linh tĩnh lặng đột ngột là do nung nấu lâu nay, và cũng là phục vụ cho cái ngã muốn chứng tỏ mình làm được. Có thể là chứng tỏ với chính bản thân mình.

Con đã quay lại thực tại với công việc đầu bếp dinh dưỡng, chia sẻ cách ăn đúng để bảo vệ sức khỏe, sống tử tế để đẹp, ý thức bảo vệ môi trường và an thuận tự nhiên.

Con quan sát những gì mình đã và đang, có khả năng đóng góp cho cộng đồng một cách ý nghĩa, dù chỉ mới bắt đầu nhưng đó là hướng đi cần thiết.

Con sẽ học thêm chuyên môn, lấy bằng để tiếp tục con đường vững chắc. Song song sẽ tu tại gia, học và hành thiền theo thầy, rèn luyện sức khỏe, học yoga, và chia sẻ những năng lượng tốt và gieo duyên cho mọi người. Con sẽ nuôi dưỡng tĩnh trong động để cân bằng và cho tĩnh năng lượng của động để lan tỏa. Có thực tế không thầy?

Dù không đi cùng thầy và đoàn thể nhưng con sẽ là hậu phương và dõi theo mọi người, có lúc lại là đi đầu chiến trường để lan tỏa cho cộng đồng. Biết đâu rồi con sẽ về lại con đường cùng thầy ở những năm sau...

Tánh Tự Nhiên

Tin cùng chuyên mục

Tin mới

Thư viện

Thông tin hàng ngày

© Giác Ngộ Online
Số giấy phép: 398/GP-BTTTT ngày 2-8-2022.
Tổng biên tập: TT.Thích Tâm Hải.
Trụ sở tòa soạn: 85 Nguyễn Đình Chiểu, phường Võ Thị Sáu, Quận 3, Thành phố Hồ Chí Minh
©2008-2023. Toàn bộ bản quyền thuộc Báo Giác Ngộ.