Mẹ là tất cả, lòng mẹ luôn bao dung như những lời hát thiết tha về mẹ mà những người nhạc sĩ hay viết. Mát dịu và êm đềm. Chỉ vì cuộc sống khó khăn, mẹ không muốn con nối tiếp con đường kham khổ với ruộng vườn nên con xa mẹ từ rất sớm.
Con ở nhà dì Tư để đi học. Chính ý nghĩ về đôi bàn tay của mẹ đã giúp con cố gắng trên mọi bước đường khó khăn. Con sợ con không xứng đáng với những cơ cực mà mẹ chịu đựng để cho con nên người. Con lớn theo năm tháng, con lại đi xa hơn, những ngày cuối tuần về thăm mẹ thưa dần. Nhưng mỗi lần về, bàn tay mẹ lại nâng niu chăm sóc con như một đứa trẻ nhỏ.
Con hằng mơ ước mẹ của con có một đôi tay mịn màng như đôi tay của những bà mẹ thành thị với ngón tay áp út sẽ là chiếc nhẫn hột màu xanh ngọc bích. Hoặc sẽ như bàn tay của cô chủ nhà với ngón tay dài, thon, không mịn nhưng cũng không cháy đen như tay mẹ. Những lúc như thế con lại yêu mẹ hơn biết bao nhiêu. Chính con đã cướp đi sự mềm mại ấy của mẹ.
Đôi tay mẹ không đẹp nhưng với con không đôi tay nào sánh bằng. Đôi tay đã đưa con vào đời bằng những tấm gương trong sáng và bình dị. Chính những vết chai sần kia đã làm con cố gắng và cố gắng biết bao lần.
Ngày của mẹ đã đến, rất nhiều người con sẽ tặng hoa cho mẹ của mình. Nhưng con không tặng mẹ những bông hoa tươi thắm vì mẹ từng bảo “tay mẹ không dành để cầm hoa”. Con sẽ tặng mẹ đoá hoa “thành công” và một chiếc nhẫn màu xanh ngọc bích. Con yêu mẹ thật nhiều.