GN - Ra xuân ngày rộng tháng dài, lũ bạn réo nhau í ới đi chơi nhưng không hiểu sao tôi không có hứng thú lắm, đành từ chối mọi cuộc vui để ở nhà. Ngẫm, phải chăng khi đến một độ tuổi nhất định nào đó thì con người ta sẽ không còn ham vui như thời còn xuân thì?
Ừ, cũng đã hơn ba mươi cái xuân xanh rồi còn gì? Nói như người ta hay nói thì cũng đã trải qua một nửa đời người rồi. Một ngày đầu xuân, ngồi nhớ…
Nỗi nhớ ùa về lạ lắm, nó không thứ tự, sắp xếp mốc thời gian hay một kỷ niệm nào đó mà cứ chắp vá đoạn này đoạn kia. Tôi nhớ mẹ, nhớ đến da diết cõi lòng. Thuở mẹ đang còn sống, nhớ hai mẹ con đầu xuân ngồi bên bậc hiên ngắm nắng xuân lênh láng chảy đầy sân, tràn lên cây cau rồi rớt xuống mấy chậu cúc mâm xôi đang vàng rực. Mẹ nheo mắt nhìn ra phía cuối ngõ coi bầy sẻ mổ nắng, tôi vén mái tóc lưa thưa hoa râm nhổ tóc sâu cho mẹ. Những mùa xuân cuối cùng bên mẹ thấy mẹ hay lo lắng cho ngày ra đi của mình, tôi trách mẹ cứ lo xa, nói chuyện không lành. Mẹ cười rằng ai rồi cũng trải qua “sinh, lão, bệnh, tử”. Người già thường hay lo xa. Mẹ tôi cũng không ngoại lệ. Mẹ lo khi già bệnh tật làm phiền cho con cái. Và ước nguyện cuối đời của mẹ là được ra đi trong thanh thản, con cái cũng đừng quá đau buồn khi mẹ ra đi.
Thế rồi mẹ cũng ra đi, trở về với cát bụi vào một ngày xuân nắng trong veo. Ước nguyện của mẹ có phần thành sự thật. Mẹ ra đi nhanh lắm, cũng chẳng phiền chị em tôi chăm sóc mẹ lấy một ngày. Rưng rưng nghĩ tới mẹ, thuở mẹ làm người, lòng tôi buồn mênh mang vô tận.
Ngày đầu xuân ngồi nhớ tới đám bạn thuở thiếu thời trong làng. Nhoáng cái thời gian trôi vụt, đứa nào đứa nấy đều bỗng trở thành… người lớn, bận bịu với công việc, làm bố, làm mẹ. Hồi xưa còn thơ bé tình bạn bè keo sơn thắm thiết, Tết đến xuân về gặp nhau rôm rả như pháo nổ. Còn hẹn nhau sau này vì tình bạn này mà “sống chết có nhau”. Ấy vậy mà cứ mỗi một xuân qua tình bạn ngày ấy vơi dần, vơi dần… Sống cùng trong một làng mà cảm tưởng như xa cách ngàn cây số, không thể nào hẹn gặp ngồi cùng nhau nhấp một ngụm trà xuân. Cũng chẳng ai trách ai. Bạn bè ai có cuộc sống riêng của mình, còn nhiều thứ phải bận tâm, tình cảm cũng vì thế mà đổi thay theo… Biết là ai rồi cũng phải lớn lên nhưng đôi khi tôi thấy tiếc, tiếc vì mình đã lớn lên nhanh quá, không còn níu giữ được tình bạn keo sơn năm xưa.
Những ngày đầu xuân ngồi nhớ chị. Hai chị em cách nhau hai tuổi, lúc xung khắc thì xung khắc dữ lắm, lúc dịu hiền thì lại yêu thương nhau hết mực. Chị yêu thương tôi vô điều kiện. Chìu tôi hết mực. Hồi còn bé, đám bạn cứ nói rằng vì chị chìu quá mà tôi sinh hư, tính háo thắng. Nhưng cũng nhờ có chị, lớn dần tôi hoàn thiện hơn về tính cách của mình rất nhiều. Tôi nhớ đầu xuân năm nào hai chị em vẫn còn ra khoảnh đất trước nhà cuốc cuốc xới xới mảnh đất để trồng hoa thược dược, hoa đồng tiền. Có lần chị cầm cuốc không may nhát cuốc rơi xuống chân chảy máu xối xả. Tôi ngất xỉu, chị cũng ngất xỉu. May mà không sao. Cũng vì vụ tai nạn vô tình đó mà hai chị em yêu thương nhau hơn. Hai chị em yêu hoa, sưu tầm hoa trồng trước nhà và cùng chăm hoa mỗi sáng. Nhà nghèo, lớn lên chị phải bươn chải, quyết định nghỉ học đi làm kiếm tiền cùng bố mẹ phụ giúp tôi ăn học. Rồi chị đi lấy chồng xa, một năm đôi lần mới trở về nhà. Cuộc sống của chị khổ cực, nhưng vẫn lo lắng cho tôi, cậu em hơn ba mươi cái xuân xanh.
Ngày đầu xuân ngồi nhớ… nhớ những gì mình đã trải qua, làm được và chưa làm được. Ngày đầu xuân cũng là dịp để tôi kiểm điểm lại bản thân, nỗ lực hơn trong một mùa mới. Đôi khi thấy bản thân mình vẫn bao đồng chuyện không đâu, càng nghĩ lòng lại càng nhuốm màu muộn phiền. Đầu xuân, tôi quyết sống đơn giản, sống chậm lại, sống cho mình, cho mọi người nhiều hơn. Cũng bớt sân si, bon chen với đời. Suy cho cùng, con người ta sinh ra lớn lên sớm hay muộn cũng trở về với cát bụi, miễn sao mỗi ngày sống an nhiên, vui vẻ, hạnh phúc là được.